11 tháng 5, 2012

Vụ đánh nhà báo: Người trong cuộc lên tiếng


TT - Ngày 9-5, nhà báo Nguyễn Ngọc Năm - trưởng phòng phóng viên thời sự, chính trị, kinh tế của Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV) - đã có cuộc trao đổi với Tuổi Trẻ về việc bị công an đánh khi đang tác nghiệp tại Văn Giang (Hưng Yên).
Ông Nguyễn Ngọc Năm: “Tôi nhiều lần kêu to: Tôi là nhà báo” - Ảnh: H.ĐIỆP
Cũng hôm qua, ông Bùi Huy Thanh - chánh Văn phòng UBND tỉnh Hưng Yên - xác nhận lãnh đạo tỉnh này đang yêu cầu làm rõ vụ việc.
“Tôi bị đánh và còng tay”
Khẳng định rằng mình đã tuân thủ đúng pháp luật về báo chí đồng thời làm theo chỉ đạo của lãnh đạo Đài Tiếng nói Việt Nam, nhà báo Nguyễn Ngọc Năm cho biết ông từng đến nhiều “điểm nóng” nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống mình bị công an đánh. Ông Năm nói tiếp:
- Trước ngày diễn ra việc cưỡng chế, tôi có dự buổi họp báo do Văn phòng UBND tỉnh Hưng Yên chủ trì. Trong buổi họp báo đó, đại diện tỉnh Hưng Yên (chánh văn phòng) đã trả lời rằng các nhà báo không nên đến khu vực cưỡng chế. Lý do đưa ra là để đảm bảo an toàn cho các nhà báo. Tuy nhiên, không có bất cứ quyết định nào bằng văn bản về việc này. Là nhà báo, tôi cần phải đến tận hiện trường quan sát để có thông tin định hướng một cách đúng nhất theo cách tiếp cận mà luật pháp cho phép.
* Tình huống nào khiến ông bị đánh hội đồng và bị còng tay?
- Đang đứng quan sát thì tôi nhìn thấy anh Hán Phi Long (phóng viên của Đài Tiếng nói Việt Nam) bị một người mặc sắc phục công an đến hỏi. Nội dung hỏi gì tôi không nghe rõ, nhưng ngay sau đó họ xốc nách Long đẩy vào sát tường bao của nghĩa trang liệt sĩ cạnh đó. Tôi thấy hàng chục người gồm cả công an đánh Long bằng dùi cui, vụt vào mặt và đầu. Thấy đồng nghiệp bị đánh hội đồng, ôm bụng gục xuống, tôi chạy sang và hét lên nhiều lần: “Chúng tôi là nhà báo, chúng tôi ở Đài Tiếng nói Việt Nam. Sao các anh lại đánh nhà báo? Không được đánh, chúng tôi là nhà báo”. Họ buông Long và quay lại đánh tôi (như trong clip) và còng tay, mặc cho tôi ra sức thanh minh tôi là nhà báo. Nhưng cũng may, trong lúc họ tập trung đánh tôi, Long kịp chạy thoát và được người dân đưa ra trạm y tế cấp cứu. Tôi được dẫn giải lên xe thùng cùng với hai người dân, có cả phụ nữ, về Viện KSND Văn Giang để lấy lời khai.
* Đến khi nào thì lực lượng cưỡng chế, bao gồm công an, biết anh là nhà báo?
- Ngay sau khi đưa vào viện kiểm sát, tôi yêu cầu cảnh sát lấy từ túi áo tôi để kiểm tra các loại giấy tờ, họ mở còng cho tôi để lấy lời khai. Họ lập biên bản tạm giữ của tôi thẻ nhà báo, thẻ Đảng, thẻ hội viên Hội Luật gia Việt Nam, chứng minh nhân dân và điện thoại.
Họ giữ tôi tại trụ sở viện kiểm sát và Công an huyện Văn Giang để lấy lời khai hai lần. Ngay trước khi hoàn thành các thủ tục, tôi đề nghị với một thiếu tá, người lấy lời khai của tôi (anh Tiến, đội trưởng đội trọng án), để viết một lá đơn gửi giám đốc Công an tỉnh Hưng Yên với ba nội dung: lãnh đạo Công an tỉnh cần có buổi làm việc với lãnh đạo của chúng tôi (trước nghỉ lễ 30-4) để làm rõ đúng sai, ai có lỗi phải chân thành nhận lỗi; tìm ra những người ra lệnh và người đánh chúng tôi để kiểm điểm, xử lý, rút kinh nghiệm; bồi thường tổn thất về sức khỏe, danh dự, tinh thần cho chúng tôi, nhất là phóng viên Phi Long. Sau đó một tuần không nhận được hồi âm, tôi có gọi điện hỏi anh Ngạn, giám đốc Công an Hưng Yên, anh Ngạn nói chưa nhận được. Ngày 2-5, tôi tiếp tục làm đơn lần thứ hai với nội dung tương tự. Ngày 3-5, giám đốc Trung tâm tin (thuộc Đài Tiếng nói Việt Nam) gửi công văn đến công an tỉnh.
* Có bao giờ anh nghĩ mình sẽ bị đánh như việc đã xảy ra hôm 24-4?
- Gần 15 năm làm báo, tôi đã đến rất nhiều điểm nóng trong nước và cả nước ngoài, những nơi thiên tai, lũ lụt nguy hiểm. Tôi cũng đã nghĩ đến những chuyện rủi ro giống như những người làm báo khác nhưng đó là chuyện chẳng may “tên rơi đạn lạc”, chưa bao giờ tôi cho rằng mình bị đánh như ở xã Xuân Quan hôm 24-4.
* Anh nói thế nào khi sự việc xảy ra đã nửa tháng mà không hề nhận được phản hồi từ Công an tỉnh Hưng Yên?
- Điều này để dư luận đánh giá thì rõ hơn. Tôi cũng không nằm ngoài phạm vi đó.
Ông Bùi Huy Thanh: “Phải xem lúc bị đánh họ có xưng là nhà báo không?” - Ảnh: LÊ KIÊN
Ngày 16-5 sẽ nghe các bên giải trình
Chiều 9-5, ông Bùi Huy Thanh - chánh Văn phòng UBND tỉnh Hưng Yên - đã có cuộc làm việc với phóng viên một số báo xung quanh việc hai phóng viên Đài Tiếng nói Việt Nam xác nhận bị lực lượng chức năng hành hung gần khu vực cưỡng chế thu hồi đất tại xã Xuân Quan hôm 24-4.
Ông Thanh cho biết: “Ngày 8-5, đang họp Hội nghị trung ương 5 nhưng cả Bí thư Tỉnh ủy Hưng Yên Nguyễn Văn Cường, Chủ tịch UBND tỉnh Nguyễn Văn Thông đã gọi điện về yêu cầu giải quyết khẩn trương sự việc này. Sáng nay (9-5), Vụ Pháp chế Văn phòng Chủ tịch nước cũng về làm việc với các cơ quan chức năng tỉnh Hưng Yên về toàn bộ vụ việc liên quan đến thu hồi đất tại Văn Giang, trong đó có nội dung hai nhà báo bị đánh. Cùng ngày, tôi đã làm việc với giám đốc Công an tỉnh Hưng Yên Trần Huy Ngạn để thông báo yêu cầu của chủ tịch UBND tỉnh. Sau đó yêu cầu tổ công tác số 1, chốt số 3 xã Xuân Quan tường trình cặn kẽ sự việc. Ngày 16-5, UBND tỉnh Hưng Yên sẽ có cuộc họp để nghe các bên tường trình sự việc, trong đó có lãnh đạo công an tỉnh, hai phóng viên và cơ quan quản lý họ là Đài Tiếng nói Việt Nam”.
“Quan điểm chỉ đạo về vụ việc này là xử lý nghiêm khắc nếu đúng đó là sai phạm của lực lượng chức năng. Chúng tôi mong hai nhà báo cung cấp băng gốc cho cơ quan công an vì phải có đầy đủ vật chứng, nhân chứng mới sớm xử lý được. Hơn nữa, cũng phải xem lúc bị đánh các phóng viên có xưng là nhà báo không, có thẻ hành nghề không hay là khi bị đưa về cơ quan công an mới xưng là nhà báo? Vấn đề này cần làm rõ mới xác định được tính chất vụ việc” - ông Thanh nói.
Khi phóng viên hỏi hai nhà báo đã xác nhận việc họ bị đánh, việc yêu cầu cung cấp băng gốc ghi lại chuyện bị đánh là rất khó vì hai nhà báo không phải người quay được cảnh chính mình bị đánh, ông Thanh cho rằng: “Phải có đầy đủ chứng cứ mới xử lý được vì hai nhà báo xác nhận mình bị đánh chỉ mới là một chiều, xem trên clip chỉ thấy người bị đánh đội mũ bảo hiểm, chưa rõ mặt là nhà báo thật hay không, giữa chuyện nhà báo đang tác nghiệp mà bị đánh và người chống đối bị đánh có tính chất rất khác nhau”. “Quan điểm là giải quyết thấu tình đạt lý, nhìn nhận ở mọi góc cạnh” - ông Thanh nhấn mạnh.
Ông Thanh tâm sự thêm: “Hôm đó tôi ngồi tại sở chỉ huy dã chiến, cầm bộ đàm chỉ đạo liên tục. Mình chỉ sợ trời nóng quá nên anh em cũng nóng lên, hung hăng làm chuyện gì đó không hay. Tôi luôn yêu cầu anh em phải hết sức bình tĩnh, kiên nhẫn, thuyết phục nhân dân. Đến chiều 24-4, thấy anh em phản ảnh có một nhà báo bị bắt, tôi yêu cầu kiểm tra và phải thả ngay. Dù chưa có kết luận cuối cùng về tính thực hư của clip hai nhà báo bị hành hung nhưng dù đó là cảnh hành hung nhà báo hay dân cũng rất phản cảm”.
HOÀNG ĐIỆP - LÊ KIÊN

Vụ cưỡng chế Văn Giang:


Vụ cưỡng chế Văn Giang: Nhà báo Việt Nam khổ HƠN… chó!

… Xảy ra 9 ngày trước Ngày Tự do Báo chí Thế giới của Liên hiệp quốc, ngày Liên minh Báo chí Đông Nam Á (SEAPA) công bố bản Phúc trình tố cáo Việt Nam tăng cường đàn áp các nhà báo và blogger, 1 tuần trước ngày tổ chức Freedom House xếp Việt Nam vào nhóm những nước hoàn toàn không có tự do báo chí, thứ 182/197.
114.jpg?w=571&h=305
Quật bằng gậy cao su
Nhà văn An Nam khổ NHƯ… chó
Bảy thập kỷ trước, dưới ách thực dân phong kiến, thi sĩ – nhà báo Nguyễn Vĩ viết:
Thời thế bây giờ vẫn thấy khó
Nhà văn An Nam khổ NHƯ chó
Mỗi lần cầm bút nói văn chương
Nhìn đàn chó đói gặm trơ xương
Và nhìn chúng mình hì hục viết
Suốt mấy năm giời: kiết vẫn kiết!
Thật ra, chẳng cứ thời thực dân, thời nào và ở đâu cũng vậy, đa số giới cầm bút lương thiện mưu sinh bằng nghiệp viết đều nghèo hoặc chẳng mấy khá giả. Khốn nỗi, nghiệp viết nó thế, người đời thấy văn nghệ sĩ, nhà báo hay lê la chè chén, cứ nghĩ họ đồng ra đồng vào. Trong cuộc mới biết, các cuộc nhậu “hoành tráng” có doanh nhân hay quan chức, các đối tượng này thường giành thanh toán. Giới cầm bút – “viêm màng túi mãn tính”, được “tha”.
Nhưng khổ chỉ đâu là nghèo? Và nghèo chưa chắc đã thậm khổ. Nhà thơ Giang Nam từng tả tâm trạng cậu bé chăn trâu vẫn “mơ màng nghe chim hót trên cao”. Phải, cũng phận nghèo, nhà văn và nhà thơ, trong cõi riêng của họ, vẫn có thể bay bổng, mộng mơ, chí ít cũng thỏa mãn phần nào khát vọng tự do tâm hồn.
211.jpg?w=570&h=309
Đấm vào mặt

Nhà báo Việt Nam khổ HƠN… chó

Nhà báo thì khác. Những nhà báo chân chính tự xác định thiên chức phản ánh sự thật, bảo vệ lẽ phải, bênh vực kẻ yếu, bảo vệ công lý, lên án cường quyền, tình trạng bất công, thói đạo đức giả… Do vậy, bên cạnh cái nghèo cố hữu, dưới thể chế toàn trị, bóp nghẹt tự do báo chí, nhà báo chân chính còn luôn bị giới chức cầm quyền làm đủ mọi cách cản trở họ thực hiện thiên chức, thậm chí khủng bố, sát hại.
Thật chẳng ngoa, ở những nước báo chí bị xiềng xích, thân phận nhà báo còn khổ HƠN… chó. Bị đánh, dù sợ sệt, chí ít con chó còn dám “ẳng” lên một vài tiếng. Nhờ đó, cái đau vợi bớt, kẻ ra tay đánh, nghe “ẳng”, có thể động lòng ngừng tay.
Mới đây thôi, trong bản tin ngày 5-5, Đài BBC cho biết, 2 nhà báo của VOV (Đài Tiếng nói Việt Nam) – cơ quan truyền thông vào hàng “chiếu trên” trong số hơn 700 tờ báo “quốc doanh” – là Trưởng phòng Kinh tế Ngọc Năm và phóng viên Phi Long đã bị lực lượng cưỡng chế xúm đánh hội đồng bằng tay, chân và dùi cui hết sức dã man, đến trọng thương, phải nhập viện cấp cứu, điều trị, vì “dám” tiếp cận hiện trường để tác nghiệp trong vụ cưỡng chế ở Văn Giang sáng 24-4. Theo BBC, 2 nhà báo này chính là 2 người đội mũ bảo hiểm màu trắng, trong các đoạn videoclip ghi cảnh lực lượng cưỡng chế đánh người như đòn thù hiểm độc (đá thúc mạng sườn) mà người dân bí mật quay được, đã được các báo mạng “ngoài quốc doanh” trong và ngoài nước đăng tải rộng rãi mấy hôm nay. Nguồn tin nói với BBC về vụ việc trên xin giấu tên. Đoạn videoclip cũng cho thấy, 2 người bị hành hung chẳng hề có cử chỉ quá khích nào.
35.jpg?w=575&h=306
Đòn hội đồng đấm, đá, đạp, chọc gậy tre, quật gậy cao su
Đến 5-5, 2 nhà báo trên đã ra viện, đi làm trở lại. Thế nhưng, nếu BBC không “khui” vụ việc, có lẽ công chúng không thể biết họ bị hành hung hết sức dã man trong cái buổi sáng 24-4-2012 ở Văn Giang – “vết nhơ lịch sử” ấy. Toàn bộ hơn 700 tờ báo “quốc doanh” bặt tin này. Cũng khó trách các báo, vì 2 đồng nghiệp có “ẳng” tiếng nào đâu! Sếp và đồng nghiệp ở Đài cũng có “ẳng” tiếng nào đâu! Hội Nhà báo Việt Nam, cơ quan bảo vệ quyền lợi chính đáng của họ cũng có “ẳng” tiếng nào đâu!
Khốn nạn thân họ!
Những ai đã xem các video clip cưỡng chế Văn Giang, mới thấy: nổi lên trong cảnh lửa khói ngút trời, súng nổ kinh hoàng, người dân chỉ có gậy gộc, đất đá và lòng phẫn uất yếu thế lui dần, hàng nghìn cảnh sát cơ động, công an chìm nổi, dân phòng, xã hội đen… đằng đằng sát khí súng ống, quả nổ, lựu đạn cay, dùi cui, xe ủi… dũi tới… là cảnh 2 người đội mũ bảo hiểm trắng bị đánh hội đồng quá dã man, như thể họ là những kẻ cầm đầu hung hăng trong những hộ dân chống đối. Hình ảnh gây giận dữ, công luận căm phẫn nhất, chính là đoạn quay 2 người này bị đánh hội đồng.
Trở lại truyền thông và vụ cưỡng chế Văn Giang. Sau vụ cưỡng chế mà thất bại thuộc về người dân Văn Giang mất đất, lẻ tẻ một số báo “quốc doanh” đăng tin ngắn ngủi vô cảm, lạnh lùng như chuyện xứ người. Một số báo phải lập tức bóc onlines. Không được “ẳng”, nhá ! Thiên chức của báo chí – “chút lòng trinh bạch” cũng “từ nay xin chừa”!
Lẽ đương nhiên, không ít trường hợp báo chí “quốc doanh” phanh phui, cơ quan chức năng còn chẳng thèm ngó ngàng. Vụ 2 nhà báo bị hành hung dã man ở Văn Giang, BBC đưa tin, còn khuya người ta mới “rờ” tới.
“Nhà báo Việt Nam khổ HƠN… chó”, nói thế có ngoa không?
V.V.T.

1 tháng 5, 2012

Vụ cưỡng chế đất ở Văn Giang ( Hưng Yên)


Tin thêm về vụ cưỡng chế đất ở Văn Giang ( Hưng Yên): Máu đã đổ.

25/04/2012

VĂN GIANG CẬP NHẬT LÚC 11 H 50 NGÀY 24/4

 Cưỡng chế đất Văn Giang: Hàng ngàn nông dân “liều chết giữ đất” – Nguy cơ bùng nổ xung đột lớn

 

 Súng công an đã nổ và máu nhân dân đã đổ

Bản tin cập nhật trưa 24/04 : Đúng như lo ngại, cuộc càn quét, cướp đất tại Văn Giang diễn ra trong tình trạng bạo lực nghiêm trọng. Lực lượng cưỡng chế với quân số đông đảo, trang bị vũ khí, lựu đạn cay… đã ra tay hết sức dã man. Nhiều tiếng súng nổ vang liên hồi, người dân liên tiếp bị tấn công bằng dùi cui và lựu đạn cay. Có người đã đổ máu.

Sau khi đã đẩy lui người dân ra khỏi khu vực cưỡng chế, lực lượng CA chìm nổi kết hợp với côn đồ tiếp tục kéo đến xóm làng để bao vây, khủng bố những nông dân thường xuyên đứng ra khiếu kiện.

Ảnh chụp từ Video (Youtube CongBangPhapLuat)
Mặc cho những tiếng gào thét, van xin, lực lượng CA vẫn mạnh tay xua đuổi người dân ra khỏi cánh đồng. Cây cối, tài sản của nông dân nằm trong khu vực cưỡng chế bị phá hủy hoàn toàn. Một chị nông dân chia sẻ trong tiếng uất nghẹn “Công sức 8 năm trời của gia đình em mất hết rồi !”

Lực lượng cưỡng chế với quân số gần 3000 người, trang bị đầy đủ vũ khí, lại được sự bảo kê của chính quyền nên đã đàn áp nhân dân không nương tay. Bà con cho biết, bất cứ ai lên tiếng phản đối đều bị đánh tới tấp bằng dùi cui. Có trường hợp dù đã bị bắt và khống chế, nhưng CA vẫn tiếp dùng hơi cay xịt thẳng vào mặt.

Trong nỗ lực cuối cùng để bảo vệ đất, người dân tiếp tục bị đàn áp bởi một loạt phát đạn hơi cay. Một người bị nã đạn trúng chân rách toạc máu.

Đến khoảng gần trưa, sau khi chiếm trọn khu vực cưỡng chế và cho máy ủi càn quét, lực lượng đàn áp đã tạm thời rút bớt. Nông dân Văn Giang đành bất lực nhìn cảnh đất đai, cây cối của gia đình bị cày nát trong nỗi uất hận dâng trào.

 ——————————————————————————

Một ngưởi dân Văn Giang đau khổ, gọi điện than thở với chủ blog:

Với một lực lượng hùng hậu trên 3000 người dăng dài khoảng 2 km, các lực lượng chức năng đã áp chế thành công việc đẩy dân Văn Giang ra khỏi những mảnh ruộng của họ. Dân Phụng Công mỗi gia đình chỉ còn một sào để trồng cây cảnh kiếm sống nhưng với một lực lượng trang bị hùng hậu, họ phun hơi cay, ném lựu đạn cay vào đám đông, sẵn sàng bắt nhưng ai có ý định phản ứng; lực lượng cưỡng chế đông hơn dân nên người dân chỉ biết khoanh tay đứng nhìn mảnh ruộng của mình bị san ủi, cướp trắng…

Đến giờ phút này người dân Văn Giang đã rã đám và chịu bó tay khuất phục bởi trứng làm sao chọi được với đá; Chính lúc này chính quyền địa phương đã cho mở loa hết cỡ đọc lệnh cưỡng chế của Phó chủ tịch huyện Văn Giang ký; Người dân như bị tra tấn vì cái không khí vừa nóng bức lạ căng thẳng và bởi âm thanh, người dân ở đây chỉ còn biết nuốt nghẹn nước mắt, buông xuôi, khuất phục…

Người dân Văn Giang Hưng Yên có tham vọng gì to tát đâu, mọi người chỉ mong giữ được 1 sào ruộng của mình để trồng cây cảnh kiếm sống, nuôi sống gia đình nhưng đâu có được buông tha…

Theo blog Phạm Viết Đào

46 phản hồi to “Tin thêm về vụ cưỡng chế đất ở Văn Giang ( Hưng Yên): Máu đã đổ.”


  1. Nguahoang đã nói

    Ai cung phai lam viec theo hien phap va phap luat.Cu bao cong an dan ap dan , nhung ho cung chi lam theo lenh chu co tu y duoc dau.len thap co be hong thi dung co keu day la quyet dinh tu thanh pho roi cu the ma lam


  2. Thằng Thủ Tương đã nói

    Có Nhân dân Trung Hoa lo rồi . trước sau gì mình cũng là nhân dân Trung Hoa


  3. Khách đã nói

    toàn phản động nói xấu đảng và nhà nước.cứ giữ đất cấy lúa thì bao giờ cái nước Việt Nam này mới mở mặt ra được.


    • Lan đã nói

      Khong cay lua thi may lay cuc ma an ha ? xay dung cho nhieu roi bo hoang phe ra ca dong do,ai them mua,de cho lu con ong chau cha no com rung mo lau lau no dem gai gu ve du don,chu dan thuong lam gi co tien mua noi nha o day.


    • Khách đã nói

      Trình độ hiểu biết và tư duy của mày không bằng học sinh lớp 5 đâu mà nói thế, nói xấu đảng và nhà nước không phải là phản động, nếu Đảng và nhà nước mắc sai lầm. Còn vụ đất ở Văn Giang – HY, thật bất công cho người nông dân, Về thu hồi cưỡng chế thì Chính quyền huyện Văn Giang đã sai về thủ tục rồi, còn về đền bù thì quá rẻ mạt, dự án thì thuộc về cá nhân. Nếu thu hồi đất này mà dành cho xây trường học, bệnh viện, khu quân sự hay làm việc gì đó có lợi cho dân thi mưc giá 500 nghin VnĐ bà con cũng ok, đằng này thì khác….. Báo chí, cơ quan ngôn luận của đảng đâu? các vị lão thành đâu? các nhà trí thức yêu nước đâu? hãy đứng ra bảo vệ quyền lợi cho nhưng người thấp cổ bé họng đi,
      Tôi xin chia buồn với những hộ gd bị cướp đất ở Văn Giang, chúc bà con mạnh khỏe , sáng suốt để đòi công lý cho mình.


  4. Khách đã nói

    Bây giờ, đi đâu người ta cũng bảo là thấm nhuần tư tưởng Hồ Chí Minh: ” Việc gì có hại cho dân thì phải hết sức tránh”, Thế mà đáng buồn thay! Chuyện thế này cứ xảy ra mãi ở nước Việt Nam dân chủ hay sao? Thời nào biết trọng dân, thương dân thì thắng. Ngày xưa, bài học của cha con Hồ Quý Ly thì ai mà chẳng biết, mất nước chỉ vì để lòng dân oán hận. Xin hãy lấy câu: ” Dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong” làm bài học xương máu. Đối xử với dân như vậy thì lấy đâu ra lòng dân ủng hộ? Mảnh đất mồ hôi nước mắt, trả 36 triệu đồng một sào, để rồi bán lại hàng tỉ? thử hỏi tiền ấy chui vào túi những ai? còn nhân dân, không có đất nữa, họ sẽ sống như thế nào? Rõ ràng dân không phản đối việc xây dựng khu dự án mà họ phản đối sự tham nhũng, sự bất công phi lý đang tồn tại, họ đang đấu tranh cho quyền lợi chính đáng của họ. Nhà nước phải xem xét lại việc này, phải yêu cầu nhà đầu tư đền bù thoả đáng cho dân! Đừng để mất lòng tin của dân vào Đảng!


  5. Luuxuanngu đã nói

    Cung la con nguoi voi nhau sao lo lam nhu the.cac cua cac cu day quen het roi a?tren doi nay co luat nhan qua day!cu bat lat dan den thi qua re!


  6. Thằng Thủ Tương đã nói

    Thằng Thủ Tương đùa thêm một chút để xem bà con thần kinh có vững không đấy thôi ! tuyệt đối không được Bo xùm Thằng Thủ Tương này trên cộng đồng mạng đấy nhé . Đọc cho kỹ nhé Đây là Thằng THủ Tương chứ không phải là thăng thủ tướng đâu nhé


  7. Lan Ha đã nói

    Thang thu tuong de tien,khong co tinh nguoi cai nhau voi loai nay chi moi mom thoi.de nghi cong dong mang tay chay loai nguoi nay di,no muon noi gi thi noi dung them comment chi cho met.


  8. Khách đã nói

    “phan dong”


  9. Cong Bang đã nói

    Neu ma giet duoc lu tham o, tham nhung nhung pai hy sinh than minh, Toi van muon lam


  10. Thanh đã nói

    Thông tin bưng bít quá ,vô tình vào BBC mới biết vụ cưỡng chế này không biết có đúng luật hay không .


  11. Maypham đã nói

    cộng sản chửi tư bản, ai dè cộng sản cũng là tư bản, ” tư bản đỏ”-còn ác hơn tụi tư bản!


  12. Thanh Phúc đã nói

    Qúa dã man, đúng là một Đảng có khác, mọi thông tin đều bị bưng bít. Nếu tôi không xem trên trang nước ngoài thì chẳng bao giờ biết được. Nhà nước này vì dân hay vì tiền. Mấy thằng tham quan ăn no rồi quay lại hại dân, chia súng vào chính đồng bào của mình, còn gì tàn nhẫn hơn.


  13. Hat Methi đã nói

    Vì topic này mọi người chửi nhau ghê gớm quá :|


  14. Khách đã nói

    sao mà chấp nhận đc khi mà số tiền đền bù k thoả đáng.


  15. Khách đã nói

    1 lu cho san,danh bom chet me no het di ba con oi!


  16. Pvs đã nói

    thua anh dung anh con nho nhung dieu bac ho day khong vay ,nay anh duoc bau len de nguoi dan lam diem tua chu anh lai dung uy quyen de dan ap dan nhu vay ha


    • Thằng Thủ Tương đã nói

      cái lão ướp lạnh 40 năm ấy à ? lão cũng quá trời


  17. Khách đã nói

    gio truong canh sat la mot truong chuyen huyen lyuen mot lu cho de di cuop cua giet nguoi dan luong thien


  18. Chinh Nghia đã nói

    Những kẻ đã làm việc đó, đàn áp nhân dân, đấy là những kẻ vô đạo đức, chúng sẽ bị trời sanh tiêu diệt, nếu không thì những người dân hãy đứng lên, hãy noi gương những người anh hùng khởi nghĩa nông dân thời xưa, những hào kiệt mà tiêu diệt lũ quan tham ô lại đó.


  19. Hung đã nói

    quan bây giờ tham lắm,ác hơn xưa nhiều.sao không có ai ôm bom cảm tử hay mang bom đánh vào tụi cưỡng chế


    • Hãy Đứng Lên đã nói

      Hay lắm, bây giờ cần lắm những hành động như thế. Cách mạng ở Việt Nam này ngày xưa, nếu không có những người như Phạm hồng Thái đánh bom ở Quảng Châu, không có Lê Văn Tám đốt mình làm ngọn đuốc sống thì làm sao mà tập hợp được nhân dân, thức tỉnh được nhân dân, mà giết lũ tham quan ô lại. Bây giờ lũ cầm quyền nó đâu còn đi theo cách mạng, mà nó là phản cách mạng, là lũ đàn áp hại dân, cần lắm những con người cảm tử để giữ lấy mảnh đất này, giữ lấy tinh thần bất khuất kiên cường của con người Việt Nam.


  20. VoHongBich đã nói

    Tội cho dân đen chúng mình. Tụi quan địa phương có chức có quyền nên k xem dân ra gì hết. có câu dân giàu nước mạnh. Nhưng suốt ngày cứ lo lằng bọn quan địa phương. chuyên nguyên cứu xem khu đất nào tốt là cưỡng chế mà lây. Gia đình tôi địa chỉ 74 Hai Bà Trưng . Bồng Sơn . Hoài Nhơn Bình Định. cũng bị cưỡng chế mà bị lấy đất ( đất co giấy tờ ) vậy mà bọn nó lấy là lấy. Hay tai những nơi xa xôi.Chính phủ k quan tâm đến. Để quan đại phương tha hồ cướp bóc vơ vét của dân . K biết thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ như thế nào . Khi nhìn thấy dân con của minh bị như vậy???
    Trả lời

    • Khách đã nói

      ai cướp mặt ai, ảnh giàu là đc


  21. Mita đã nói

    Sao cứ phảỉ làm rùm beng lên làm gì?
    Cứ áp dụng theo thời chiến “Quyết tử cho mảnh đất – Quyết sinh”
    Chỉ vài người dũng cảm xông thẳng vào chúng mà xả súng, mà nã đạn. Sự việc đến đó mấy thằng trên Tỉnh và Trung ương nó mới tỉnh ngộ.
    Bí mật tìm đến nhà cái thằng ký giấy bán đất của dân cho dự án mà diệt. Nếu không biết thằng nào thì cứ thằng to đầu nhất mà diệt (Thằng Dũng chứ thằng nào)..
    Chỉ vì lợi ích của nhóm người chúng nó mà nó bán đứng cả dân làng. Nếu họ cố tình triệt miếng cơm manh áo của mình sao không có ai chiến đấu đến cùng. Lựu đạn, bọc phá k mua được thì ta tự chế tạo,… đằng nào chả chết,… Sao cứ phải chịu cho chúng nó đè đầu cưỡi cổ,…


    • Khách đã nói

      ok,Ban noi rat ,ba con ta Hay tim thang nao ban dat cua ba con ma tieu diet no.


  22. Phong Trần đã nói

    Hà Văn Thịnh – Tịch hiệp thiên hà tẩy chiến trần
    Lịch sử
    Hà Văn Thịnh – Đại học Khoa học Huế
    Năm 1289, trong bài thơ tặng Lý Tư Diễn, sứ thần Nguyên Mông, Trần Nhân Tông (TNT) viết: Tịch hiệp thiên hà tẩy chiến trần. Kéo cả dải ngân hà về để rửa sạch mọi oán hờn, khổ đau và mâu thuẫn từ chiến tranh. Có lẽ, đây là câu thơ hay nhất, đúng nhất đối với “tâm trạng của một dân tộc” mà hàng ngàn năm qua, thời gian lầm than, tiến hành chiến chinh giữ nước bao giờ cũng dài lâu hơn phần lịch sử dựng nước.
    1. Câu chuyện đáng bàn thứ nhất là việc TNT tha hết những kẻ hàng giặc bằng cách cho đốt hết mọi lá thư đầu hàng để xoá bỏ nghi kị, lo sợ. Không ít ý kiến băn khoăn – kể cả người đang viết những dòng này, rằng làm như thế có khác gì tha hết cho mọi điều giả trá, làm sao phân định nổi đúng sai? Nói nhanh, cách làm của TNT đã xoá nhoà mọi sự trắng đen khiến cho người ngay phiền lòng, kẻ gian dối nhát hèn hí hửng!
    Uẩn khúc này suốt 700 năm qua luôn là một trong những đầu mối của thị phi, nhức nhối. Chúng ta đồng tình với vế thứ nhất của sự băn khoăn đó của lịch sử. Nhưng còn vế thứ hai, thứ ba liên quan đến chiến cuộc, thế thời, lòng người là điều nên hiểu và phân tích một cách kỹ càng.
    Ai cũng biết chiến tranh luôn là “kẻ tội đồ” khủng khiếp nhất của một dân tộc bởi nó đảo lộn mọi giá trị, nó có thể dìm chết cả một hệ thống hoặc phức thể nhân cách trong những phút giây yếu đuối, ngã lòng; thậm chí, nó có thể tàn hại nhiều cuộc đời một cách tàn nhẫn. Thêm nữa, TNT đã làm cái việc ít ai làm nên mong muốn đồng thuận là điều cực khó. Số người đã hành xử như TNT trong lịch sử chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Xin đưa ra một dẫn chứng.
    Tháng 4.1863, trận chiến khủng khiếp ở Gettysburg trong cuộc nội chiến của Mỹ (1861-1865) đã làm chết 7.000 người của cả hai phe cách mạng và phản cách mạng. TT Abraham Lincohn đã làm điều chưa hề có tiền lệ trong lịch sử là ông cho chiêu tập thi hài của cả hai phe để xây dựng thành Nghĩa trang Quốc gia. Tháng 6.1863, A. Lincohn đã đọc bài diễn văn khánh thành nghĩa trang nổi tiếng: Chúng ta có mặt ở đây để đoan quyết rằng cái chết không bao giờ là vô ích; rằng dân tộc này, ơn Chúa, sẽ hồi sinh bởi tự do; rằng sẽ có một chính quyền của dân, do dân và vì dân sẽ tồn tại mãi mãi trên trái đất này.
    Xét về nghĩa tổng thể của lịch sử nhân loại, hành động của TT Mỹ chỉ là tiếp nối điều mà TNT đã làm, 600 năm sau! TT Mỹ đã tha thứ cho tất cả mọi lỗi lầm của những kẻ lầm lạc bởi ông biết đó là cách tốt nhất để xoá bỏ hận thù, hàn gắn những vết thương chiến tranh để cho nỗi đau của dân tộc mau lành, sự chia rẽ chóng được hàn gắn vì mục tiêu thống nhất, mạnh giàu. Quan niệm đó sẽ còn được Lincohn tiếp tục khi 20 vạn tù binh miền Nam đầu hàng đã được ông tha bổng và, không cho binh sĩ tổ chức ăn mừng chiến thắng bởi Những người bại trận là đồng bào của chúng ta đó. Tổng tư lệnh quân đội miền Bắc, tướng Ulysses S. Grant đã nói với binh lính như thế khi họ đòi phải nổ đại bác để ăn mừng(!)
    Cách nhau 600 năm sống, nửa vòng trái đất, tại sao TNT và TT Mỹ lại “tìm” được sự “đồng cảm” mà 5.000 năm lịch sử điêu tàn, vinh quang của nhân loại hầu như không còn có ai dám hành động tương tự? Phải chăng khi chúng ta phê phán, ta đã xem xét trái tim của các bậc vĩ nhân bằng cách nghĩ cạn nông và thiển cận của chính mình? Cả TNT và Lincohn đều biết rất rõ rằng không thể nào xoá tan được mây đen của hận thù nếu người chiến thắng cứ “sỉ nhục” kẻ chiến bại theo cách này hay cách khác. Trong tác phẩm nổi tiếng “Thằng Ngốc” của Đốt, nhân vật chính chỉ trở thành kẻ ngu ngốc khi cứ cố tình nhìn thấy sai lầm của người khác – một tiểu thư con nhà quyền quý làm đổ ly nước trà, vấy bẩn khăn bàn. Xem ra, dù là làm đổ một ly nước trà hay tội ác trong chiến tranh, cách nhìn của người thắng, người đúng là giống nhau: Có muốn nhìn thấy nữa hay không sai lầm khó tha thứ của kẻ ngu dốt, lầm lạc? Đó là chưa muốn nói rằng, trong cuộc đời, có thể tha thứ cho một sai lầm, nhưng không thể quên…
    2. Quan niệm vì cái chung, vì xã tắc, sơn hà; phải gác lại mọi tình riêng, bon chen lợi phàm ích kỷ là Tư tưởng xuyên suốt của TNT. Với cách quan niệm này, TNT đã “tịch hiệp thiên hà” ngay cả trong thời bình. Sau khi từ giã ngai vàng cao sang, về xem lại cuốn sổ phong quan của vua con Trần Anh Tông, TNT đã đau đớn và phẫn uất mà thét lên rằng Đất nước bé bằng bàn tay, quan nhiều như thế, dân làm sao sống nổi? Tiếng kêu ai oán phẫn bách đó, 700 năm có lẻ rồi, lịch sử vẫn còn đau.
    TNT biết không thể tịch hiệp một cách chung chung. Dân vi quý, quân vi khinh là điều người xưa đã dạy. Đất nước điêu linh, tương tàn, dân đen khổ lắm. Nếu các vị quan lớn, quan to và cả vua nữa không nhìn thấy hết lẽ đời khổ tận, vất vả thì làm sao có thể hoà đồng cùng dân? Xét từ góc độ của Hội nghị Diên Hồng thì cách mà vua con đã làm là đã chà đạp lên những giá trị đồng lòng mà TNT đã cam kết, thề nguyện với bô lão cả nước. Làm sao có thể thăng quan, tiến chức thật nhiều cho một tầng lớp đặc quyền với không ít kẻ ngu dốt trong khi dân vẫn còn bữa đói nhiều hơn bữa no? Thành quả từ chiến thắng, người dân phải có quyền hưởng chứ không thể là vinh quang, đặc quyền của bất cứ tầng lớp nào. Nếu như trong việc đốt thư hàng giặc, TNT đã “vi phạm nguyên tắc” của hiếu, của trung thì trong trường hợp thứ hai này, ông đã đề cao nó lên đến mức tận cùng. Nếu ta cho rằng quan niệm ấy thiếu nhất quán là đã thật sự sai lầm. Cả hai cách làm ấy tuy khác nhau nhưng đều vì một lẽ đương nhiên là nghĩ rộng, nghĩ sâu đến dân, đến nước. Tìm trong các thư tịch cổ, biện giải trên là hoàn toàn chính xác. Ngô Thì Sĩ chép rằng: Vua đi chơi… răn bảo những người ấy (vệ sỹ) không được quát mắng các gia nô. Tại sao một vị vua mà lại hiểu rất rõ rằng ngay cả vệ sỹ thôi, vẫn có thể hành dân đủ cách, đủ đường huống chi là quan? Nếu có răn đe quan lại thì cách răn đe của TNT là diệu tuyệt của lòng nhân. Không phải tự nhiên mà TNT lấy pháp danh là Điều Ngự Đầu Đà – người đời gọi là Điều Ngự Giác Hoàng (Người theo hạnh đầu đà điều hoà và chế ngự được tâm. Đầu Đà, tức Dhuta = rũ sạch: ba loại tham về áo quần, nơi ở, thức ăn). Điều Ngự hay Giác Hoàng là những tên gọi khác nhau của Phật. Mang tên ấy phải là người thường mặc quần áo bằng thứ vải người ta vất đi (phẩn tảo y); chỉ ăn cơm trong (một) bát của chính mình; ngủ trên đồng cỏ, không cần cả bóng cây, mỗi ngày ăn một bữa trước chính ngọ…
    3. Duyên nợ “Tịch hiệp” của TNT là cái duyên đau đáu của muôn đời. Ở đây ta lại gặp thêm một “mâu thuẫn” nữa khi biết TNT sau khi đã thành bậc đại sư, bôn ba hoành dương phật pháp ở phương Nam xa xôi nhưng lại còn “đóng” thêm vai… ông mai, ông mối(!) Cái lẽ thường tình buộc chúng ta dễ dàng đồng ý với nhau rằng đã xuất gia thì phải lánh tuyệt bụi trần, nhất là vướng luỵ (dẫu đó là chuyện của con gái mình) lửa dục, mà Đức Bodhidharma thường vẫn ngầm ngụ ý rằng nó “nóng nhất” trên thế gian này! Thế nhưng TNT chẳng hề sợ hãi, chẳng chút băn khoăn.
    Trước hết, ta thấy rằng TNT đã đạt đến độ thượng thừa như Thiền sư Tuệ Trung (tên thật là Trần Trung, con trưởng An Sinh Vương Trần Liễu, anh cả của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn). Có lần, Hoàng Thái Hậu Nguyên Thánh Thiện Cảm, vợ vua Trần Thánh Tông, mẹ của Nhân Tông mời Tuệ Trung dự tiệc có cả chay và mặn. Tuệ Trung ăn món mặn ngon lành(!) Được hỏi vì sao lại thế, Thiền sư trả lời: Phật là anh. Anh là Phật. Phật ở trong tâm. Tâm là Phật.
    Quan niệm đó là tông phái đặc trưng của Trúc Lâm Yên Tử. Dẫu sống ở trong trần ai mà vẫn thanh cao thư thái (Cư trần lạc đạo). Phải đem Phật tính ra để giứp đời vì Dù xây chín bậc phù đồ. Không bằng làm phúc cứu cho một người.
    TNT không chỉ cứu một người mà còn cứu cả dân tộc, cứu cả sự vĩnh hằng của giang sơn, Tổ Quốc Việt Nam. Không có ai hiểu hơn TNT vùng phên dậu phương Nam quan trọng đến mức nào. Kẻ thù bao giờ cũng mượn cớ đánh vào láng giềng phía Nam để diệt Đại Việt. Có lẽ không có gì là quá khi khẳng định rằng TNT là người hiểu rõ nhất câu thành ngữ Việt điểu sào nam chi. Con chim khôn của Nước Việt phải biết tìm cành phương Nam mà làm tổ. Tránh càng xa cái gió lạnh phương Bắc rét căm rét cảy càng tốt. Càng đi xa về phương Nam để có thêm đất, thêm thế và lực bao nhiêu, non sông càng vững bền bấy nhiêu.
    TNT chỉ có một người con gái duy nhất thôi. Vậy mà, vì xã tắc muôn đời, ông sẵn sàng chịu để cho người đời chê trách. Ông có nghe câu Tiếc thay cây Quế giữa rừng. Để cho thằng mán nó mừng, nó leo? Tôi nghĩ là có. Nhưng, cũng giống như tu tự tâm, giải thoát (moksha) rồi, ăn mặn hay ăn chay thì có khác gì nhau đâu? Ông biết nhưng ông tin cuộc đời sẽ hiểu. Con cháu sau này sẽ mãi tri ân.
    “Tịch hiệp” trong trái tim TNT là thống nhất cả giống nòi, cả quá khứ lẫn mai sau, cả thành công và lỗi lầm… Trong ông không có sự chia tách bắc – nam, đúng như ông đã từng nói Con người thì có nam có bắc còn Phật tánh không phân biệt bắc nam..
    Đọc đến đây ta chợt bừng tỉnh như vừa được một luồng gió mát tươi mới thổi ào qua cả trái tim và khối óc của mình. Ồ. Phải rồi. Phải chăng một trong những nguyên do TNT đến với Phật Tâm từ rất sớm là bởi ông biết rất rõ rằng trong một nước có 54 dân tộc, biết bao thù hận từ chiến tranh, biết bao bất đồng từ quá khứ, biết bao giằng xé về quyền lợi, biết bao sự lận lầm chân lý, thật giả nhiễu nhương…, thì con đường duy nhất để “tịch hiệp” để cố kết, đồng lòng là con đường đến với chữ tâm mà chỉ có Phật tính là diệu vợi không cùng. TNT quả là một trong những con người vĩ tuyệt nhất của thế gian này. Ông sinh ra trong một dòng tộc quyền quý, tất nhiên ông hiểu cái minh triết của thức nhận từ trái tim và trí tuệ mẫn tiệp, siêu quần. Cõi Phật vào thời của TNT là Lý Tưởng, là chân lý đích thực mà không một hệ tư tưởng nào có thể thay thế được, kể cả Nho gia. Nho gia không thể liên kết được toàn thể giống nòi bởi dưới con mắt Rồng của Khổng Phu Tử, thiên hạ đầy những kẻ tiểu nhân(!) Cởi Hoàng bào và khoác vào mình cái áo nâu sồng, TNT chỉ cần có một bước là đã đến với nhân quần!…
    Viết về TNT khi tôi cứ tự đếm bước mình trên những đường phố mang tên ông, nhỏ hẹp và ngắn ngủi. Cho dẫu cuộc đời có ai đó đã từng nghĩ thế thì trong dòng máu thẳm sâu khắc khoải của hồn Việt, trí tuệ Việt; TNT rạng ngời và vĩ đại vô cùng. Những lẫn lầm vẫn có đó, nơi ông. Âu cũng là lẽ thường tình bởi ông là một con người thật nhất trong thế giới của loài người. Tich hiệp cả dải ngân hà để cho cháu con đồng lòng, cho Tổ Quốc vững bền đến muôn thuở là tâm nguyện của ông. Số đời một màn kéo / Tình người đôi mắt ngân là tiếng hát của trái tim biết yêu thương cùng đất nước giống nòi từng phút, tùng giây. Giang sơn nghìn thuở vững âu vàng là câu thơ được tinh chiết từ khí núi, hồn sông; là sự khẳng định ngắn và đầy đủ nhất niềm tự hào, bất khuất của nòi giống, con dân Việt. Tịch hiệp thiên hà tẩy chiến trần là nỗi khắc khoải dài lâu nhất của dân tộc Việt Nam. Và, Gia trung hữu bảo vưu tầm mịch (của báu có sẵn trong nhà chớ tìm đâu xa nữa) là lời nhắn nhủ tâm huyết sắc sâu, ý vị đến muôn đời…
    Huế, tháng 10.2010. Tel: 0914.079.210.
    Trước mốc bùng nổ cuộc chiến tranh Nam – Bắc Việt Nam 99 năm, năm 1861, nước Mĩ cũng nổ ra cuộc chiến tranh Nam – Bắc và cũng là cuộc chiến tranh ý thức xã hội. Miền Bắc nước Mĩ có nền công nghiệp phát triển. Những con người của nền sản xuất công nghiệp mang tinh thần Dân chủ của Tuyên ngôn Độc lập nước Mĩ, mang tư tưởng Tự do – Bình đẳng của cách mạng tư sản châu Âu. Nền sản xuất công nghiệp cũng đòi hỏi phải có những con người tự do, những con người được làm chủ cuộc đời của họ. Trong hoàn cảnh lịch sử đó, ngay sau khi nhậm chức, Tổng thống Liên bang Mĩ Abraham Lincohn liền tuyên bố xóa bỏ chế độ nô lệ. Miền Nam nước Mĩ của những chủ đất cần sử dụng nô lệ như những công cụ sản xuất, cần trói chặt nô lệ vào đất đai trang trại. Vì thế chính quyền các bang miền Nam của các chủ đất liền tuyên bố li khai khỏi chính quyền liên bang. Bảy bang miền Nam, sau tăng lên mười một bang liên minh lập Chính phủ riêng, quân đội riêng của Liên bang miền Nam và ngày 12.4.1861 quân đội miền Nam li khai nổ súng đánh đồn Sumter ở Charleston bang South Carolina thuộc liên bang miền Bắc, mở đầu cuộc nội chiến Nam – Bắc Mĩ đẫm máu. Thời đó vũ khí còn rất thô sơ, còn phải sử dụng súng thần công và cuộc chiến chỉ kéo dài bốn năm mà đã giết chết gần một triệu người Mĩ, bằng ba phần trăm dân số Mĩ, hai mươi chín triệu người lúc đó. Bị động lôi kéo vào cuộc chiến nhưng với nền sản xuất cao hơn, với lí tưởng nhân đạo giải phóng nô lệ hợp lòng người, thuận thời đại, miền Bắc đã chiến thắng. Chiến thắng đó càng xứng đáng, lớn lao, cao cả khi tư lệnh quân chiến thắng cấm không cho những người lính miền Bắc reo hò, bắn súng mừng chiến thắng vì sự vui mừng ồn ào đó sẽ khoét sâu thêm nỗi buồn thầm lặng của những người Mĩ ở miền Nam. Người Mĩ có lương tâm không thể vui trên nỗi buồn của một nửa nước Mĩ! Không thể vui trên nỗi buồn của những người cùng dân tộc, cùng Tổ quốc với mình! Nước Mĩ có rất nhiều ngày lễ: Ngày của Cha. Ngày của Mẹ. Ngày Gia đình. Ngày Nhớ ơn những người lính chết trận . . . Nhưng không có ngày Chiến thắng của cuộc nội chiến Nam – Bắc Mĩ! Chiến thắng đó càng cao cả và những người chiến thắng càng lớn lao khi tư lệnh quân chiến thắng khẳng định không coi những người lính miền Nam thua trận là thù địch, là phản nước! Nước Mĩ của tất cả người dân Mĩ chứ nước Mĩ không phải chỉ của người thắng trong cuộc nội chiến tương tàn! Không có người lính miền Nam nào bị bắt giam, tù đày, dù chỉ một ngày! Tất cả đều được mang theo ngựa, lừa và cả vũ khí cá nhân về nhà làm ăn sinh sống! Vị tư lệnh đội quân chiến thắng đó đã thực sự mang tấm lòng bao dung rộng lớn của người Mẹ nước Mĩ ôm những người con lầm lạc ở miền Nam nước Mĩ vào lòng, xóa đi nỗi đau chia rẽ Nam – Bắc Mĩ mà cuộc chiến Nam – Bắc đã gây ra!(Nhà văn Phạm Đình Trọng)
    Hoa kỳ và Việt Nam, hai nước đều có trải qua một cuộc chiến tranh giữa hai miền Nam Bắc. Hoa kỳ dùng tình thương xóa bỏ hận thù để chấm dứt chiến tranh, để tác động tốt cho quân sĩ, để hòa giải dân tộc và để tái tạo nội lực quốc gia. Còn VN, Cộng sản Hà nội dùng hận thù để chấm dứt chiến tranh, tạo thêm một cuộc chiến trong thời hậu chiến bình yên, không súng nổ nhưng đầy tù đày, chết chóc, tỵ nạn; 37 năm sau oan nghiệt vẫn còn.
    Năm 1994, tạp chí Readers Digest số 9/1994 có đi một bài tiêu biểu đầy ý nghĩa: Chiến tranh Nam Bắc Mỹ (1861-1865) — Ân Xá ở Appomattox (Mercy at Appomattox). Tác giả là một nhà khảo sử William Zinsser. Một đốc sự hành chánh của VNCH, Ô Lê Ngọc Diệp đọc nhiều lần, nhơn Tết Mậu Thân thứ 40 rồi thấy CS Hà nội còn ăn mừng chiến thắng rầm rộ, nên phiên dịch để so sánh cách giải quyết chiến tranh rất khác nhau giữa người tự do và người CS.
    Cuộc chiến tranh Nam Bắc ở Mỹ từ năm 1861 đến 1865; ở VN, từ 1960 đến 1975. Số thương vong quân sự ở Mỹ gần 600,000 trong vòng 4 năm; ở VN, không có số thống kê chánh thức nhưng ít ra cũng 3-4 lần nhiều hơn trong 15 năm. Ở Mỹ lý tưởng tự do, chiến đấu giải phóng nô lệ Da Đen thắng. Còn ở VN, lý tưởng bảo vệ tự do, dân chủ, chiến đấu tự vệ ở Miền Nam thua, chủ nghĩa độc tài đảng trị toàn diện Cộng sản ở Miền Bắc thắng. Nhưng khác biệt quan trong và sâu sắc nhứt là hai bên Nam Bắc kết thúc chiến tranh giữa hai miền Nam Bắc.
    Hoa Kỳ lấy tình thương xóa bỏ hận thù để tái tạo nội lực dân tộc trong niềm tương kính những chiến sĩ sống cũng như chết đã anh dũng chiến đấu cho lý tưởng của mình. Sau khi thủ đô Richmond của Miền Nam mất, quân Miền Nam hết sức suy yếu, đói rách, một viên sĩ quan đề nghị với Tướng Lee, tư lịnh Miền Nam, phân tán và đánh du kích. Tướng Lee không đồng ý. Ông giải thích tiếp tục đánh nhau chỉ gây thêm đau khổ không cần thiết cho dân miền Nam. Ông nói: “Không còn giải pháp nào khác hơn là tôi phải đến gặp tướng Grant, nếu không, tội của tôi đáng chết ngàn lần!” “Ngày 9 tháng 4, tướng Lee ra lịnh viên sĩ quan tùy viên, đại tá Charles Marshall, đến một ngôi làng kế bên, Appomattox Court House, để tìm một địa điểm cho ông và tướng Grant gặp mặt. Tướng Lee đến trước, mặc lễ phục mang dây biểu chương và đeo kiếm, tướng Grant mặc đồ tác chiến thường ngày, quần và giày còn bám đất hành quân. Hai người ngồi trong phòng khách của ông Mc. Lean và hàn huyên thân mật về cuộc sống quân ngũ trong cuộc chiến tranh Mễ Tây Cơ. “Sau cùng, tướng Lee đề cập đến “mục đích của buổi gặp gỡ của chúng ta ngày hôm nay“. Tướng Grant bèn lấy cây viết chì, viết vội vã những điều kiện đầu hàng và trao lại cho tướng Lee. Sau khi xem qua những điều tướng Grant trao, tướng Lee nói: “Những điều kiện nầy sẽ là môt tác động tốt cho quân sĩ của tôi“. Điều kiện đầu hàng không đòi hỏi sự trả thù địch quân, họ được tự do về lại quê nhà. Tướng Lee đề cập đến nhiều binh lính của ông dùng ngựa đi đánh trận [tức có xem ngựa là vũ khí phải giao nộp theo luật chiến tranh không] ông hỏi tướng Grant rằng những quân lính nầy có thể giữ lại ngựa của họ được không? Tướng Grant chấp nhận và ông nói rằng hầu hết là những người nông dân và nếu họ không có ngựa, ông e rằng họ khó lòng trồng trọt để sống qua mùa đông. Tướng Lee trả lời: “Điều nầy sẽ góp phần quan trọng trong việc hòa giải dân tộc của chúng ta“.Trước khi chia tay, ông cho tướng Grant biết rằng ông sẽ trao trả những tù binh miền Bắc vì ông không đủ lương thực cho họ, và ngay cả thiếu lương thực cho binh lính của ông. Tướng Grant nói ông sẽ gởi sang cho binh lính của tướng Lee 25,000 phần lương thực khô. Các đơn vị của Tướng Grant nhịn bớt phần ăn, gởi cho quân miền Nam nhiều hơn số Tướng Grant hứa.
    “Vào ngày 12 tháng 4, quân đội của tướng Lee tiến vào ngôi làng để trao nộp vũ khí. Chính tại nơi nầy, hành động hòa giải cuối cùng đã xảy ra và đó là tất cả ý nghĩa tại Appomattox. Một nhân vật đáng kính, Tường Joshua L. Chamberlain, một tướng lãnh miền Bắc được chỉ định tiếp nhận binh sĩ quy hàng. Ông vốn là một giáo sư của đại học Bowdoin, rời bục giảng, tình nguyện nhập ngũ, sáu lần bị thương, có một lần trầm trọng đến nỗi bác sĩ quân y không cứu chữa vì coi ông như đã chết.
    “Ngày tiếp đón quân Miền Nam giao nộp vũ khí, trước hàng quân nghiêm chỉnh, Tướng Chamberlain, sau này kể lại. Nhìn những binh sĩ miền Nam xơ xác từ trên đường đồi đi vào làng, dẫn đầu là tướng John B. Gordon, “Giây phút đó làm tôi thật sự xúc động. Tôi quyết định để đánh dấu sự việc nầy, tôi phải làm biểu hiện thừa nhận không gì khác hơn là chào tay. Đối diện với chúng tôi, trong tư thế bại trận nhưng can trường, là biểu tượng của tinh thần trượng phu, những con người không rã rời, không đau khổ, bất chấp tử vong và không có một sự tuyệt vọng nào có thể khuất phục họ được. Bây giờ đây, họ trở thành những con người ốm yếu, tả tơi và đói khát, nhưng họ đứng sừng sững, mắt nhìn ngang vào chúng tôi, làm sống dậy những sự ràng buộc thiêng liêng cao cả hơn hết. Những đấng nam nhi như vậy sao lại không được hội nhập vào một Hợp Chúng Quốc đã thử thách và vững vàng?“
    Đáp lại lịnh của tướng Chamberlain, “tức thời tất cả hàng ngũ của chúng tôi, từ đơn vị nầy đến đơn vị khác, đều nghiêm chỉnh chào tay. Tướng dẫn đầu đoàn quân, ngồi trên lưng ngựa trông buồn bã, đầu cuối xuống, nghe được tiếng động của sự chào tay và nhận ra hàm ý của việc đối xử nầy, di chuyển một cách tuyệt diệu làm cho ông và con tuấn mã ở một vị thế nhìn thẳng, rồi ông theo quân cách chào lại bằng cách hạ kiếm ngang mũi giày và ra lịnh cho các đơn vị theo sau thi hành lễ nghi quân cách khi đi ngang hang quân Bắc Mỹ: danh dự được đối xử bằng danh dự! Phía chúng tôi không còn tiếng kèn thắng trận, không một tiếng trống, không một tiếng reo hò, không một lời nói hay một tiếng sầm xì về một sự vinh quang hư ảo, mà là một sự im lặng rợn người và nghẹt thở dường như là một sự diễn hành của những bóng ma“.
    Từ sáng sớm đến chiều tối, những người lính miền Nam ở thế chào đi ngang những người miền Bắc cũng ở thế chào. Họ giao vũ khí, những lá cờ miền Nam tơi tả và trở về quê. Gần 100,000 quân miền Nam đã quy hàng ở Appomattox. Vài ngày sau, tất cả đều rời nơi nầy và ngôi làng trở về nếp sống an bình của nó.”

    Hận thù chiến tranh Nam Bắc đã qua đi để xây dựng lại tình yêu và nội lực quốc gia dân tộc và quân lực Hoa kỳ. Những bãi chiến trường và nghĩa trang quân đội của hai miền Nam và Bắc Mỹ đều được chánh quyền và nhân dân Mỹ tôn vinh, thừa nhận là cổ tích liệt hạng của Liên bang Mỹ


  23. Meocon đã nói

    “Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
    Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
    Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế”
    “Thằng há miệng, đứa nhe răng, máu mỡ bấy no nê chưa chán,”
    “Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,
    Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi !”
    Mình chỉ có thể dùng lời của Nguyễn Trãi để diễn tả cảm xúc hiện tại.
    Người nông dân bị mất đất kiếm miếng cơm manh áo với số tiền đền bù ít ỏi, họ sẽ sống sót như thế nào trong thời gian tới? Trong mắt bọn có chức có quyền, họ chỉ là những dân đen (đất nước 90% là nông dân) ko cần đếm xỉa tới, sống chết mặc bay. Còn lũ chúng nó đua nhau vơ vét, làm sao cho tiền chảy vào túi càng nhiều càng tốt. Một mét vuông nhà trong dự án Ecopark, nó bán 20-40tr, vậy mà chỉ đền bù cho người nông dân một con số cực kỳ ít ỏi.
    Rồi dự án Ecopark làm xong, đất nước phát triển? Chắc chắn không với tình trạng tham ô, tham nhũng như hiện nay (Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết trong một buổi nói chuyện với Việt Kiều ở Mỹ đã phat biểu rằng, tham ô, tham nhũng trong nước là chuyện bình thường, là quy luật tất yếu ==> Kiều bào chỉ còn biết ngán ngẩm cười mỉa) . Thế còn người nông dân? Từ giờ họ sẽ phải tìm kế sinh nhai, cuộc sống chắc sẽ khó khăn hơn nhiều.
    Chỉ có bọn quan chức sẽ được biếu tặng, bọn nhà giàu sẽ có tiền mua nhà trong khu Ecopark để hưởng thụ. Một điều hiển nhiên trong xã hội tư bản. Vậy nước Việt ta hiện nay có khác gì tư bản chủ nghĩa, sao không thấy xã hội chủ nghĩa đang trên con đường diệt vong để thay đổi. Xin thưa, họ biết là sẽ phải thay đổi (Tự do báo chí, tự do đa đảng) nên đang trong quá trình vơ vét tận lực, quan chức lãnh đạo đang tìm mọi cách hút máu nhân dân để chuẩn bị cho một cuộc tháo chạy, tiền vào túi càng nhiều càng tốt rồi gửi ở các ngân hàng nước ngoài. Hiện giờ không ai biết con số tiền của các vị là bao nhiêu.
    Xin mượn topic này của chủ blog để nêu lên một số ý kiến và dãi bày cảm xúc. Xin cám ơn.


  24. Thang Choi đã nói

    Lấy súng đạn để nói chuyện với dân thì sẽ có ngày chết dưới làn súng đạn.


  25. Thành Trung POLICE đã nói

    Công an chỉ là những người thực thi mệnh lệnh của cấp trên nên họ đều vô tội! mong bà con hiểu cho! và dự án này cũng là để cho đất nước phát triển nên bà con hãy chấp thuận. 2000 chiến sĩ cảnh sát đã chiến đấu vì chính nghĩa! chúc mừng tất cả các chiến sĩ cảnh sát đã cưỡng chế thành công tốt đẹp, hoàn thành nhiệm vụ được giao!!!


    • Lan Ha đã nói

      thua anh Thanh Trung,toi rat hieu nhung gi anh noi.Chung chui cai bon lanh dao ,cai lu cam quyen.Anh suy nghi xem ca ngan met vuong dat a den bu khong mua lai duoc mot tram met noi khac thi ba con bi thu hoi dat se song ra sao.Nguoi nghe lai con ngheo hon.Anh cung thay cai xa hoi chu nghia ma chung ta dang song su phan biet sang hen qua ro.Hoi truoc cac anh chui che do My,Thieu gio toi thay no con te hon gap muoi lan nhu vay.Nguoi dan Viet nao co chut suy nghi deu rat dau long truoc thuc trang dat nuoc hien nay.Tat ca moi nguoi deu muon song trong hoa binh,am no duoc binh yen duoi mai nha cua ho,nhung vi bi doi xu qua bat cong nen ho phai cung nhau giong len tieng noi de canh tinh nha cam quyen hien nay.Xin cac ong,cac ba lanh dao dat nuoc nay hay thuong dan va co cach hanh xu voi dan nhan van hon.
      Trả lời

    • Hiep đã nói

      “2000 chiến sĩ cảnh sát đã chiến đấu vì chính nghĩa”.tao nổi gai óc với mày luôn “Thành Trung POLICE”
      Trả lời

    • Khách đã nói

      mày ăn cức hay sao mà bên vực cho những đứa vô đạo như vậy
      Trả lời

      • Khách đã nói

        Mày có biết đằng sau vụ này là ai không, là con gái của Dũng Tham là Nguyễn Thanh Phương.
        Trả lời

    • Mr.Tho đã nói

      hix,mày nói chính nghỉa mà mày hiểu từ chính nghỉa là gì không vậy.chính nghĩa là đánh đập nhân dân,dùng súng ,lựu đạng cai đánh nhân dân là chình nghĩa đò sau,còn có một số chiến sỉ công an nên suy nghỉ lại đi,những người dâ đó cũng ngư cha mẹ mình,nhờ những người dân tròng trọt nên tụi bây mới có cái mà ăn đó,dừng đánh những người vô tội nửa mà hãy đánh những thằng chó mất dại ,những con chó tham nhũng rút bơt tiền từ dụ án đi nha.


    • Persona0302 đã nói

      Trái với lời dạy của bác Hồ thì sao gọi là chính nghĩa được, buồn thay.


  26. Nhong đã nói

    mot lu khon nan